KÝ SỰ NGHỀ ĐÁ – CHUYỆN NHỮNG BÀN TAY TẠO HÌNH HỒN ĐÁ
Bài viết là hành trình khám phá nghề đá truyền thống qua góc nhìn của người thợ: từ mồ hôi lao động đến nghệ thuật tâm linh. Mỗi công trình không chỉ là sản phẩm kỹ thuật, mà là kết tinh của văn hóa, cảm xúc và niềm tin được tạc vào từng phiến đá.
1. Nghề chọn người – Người giữ nghề
Nghề đá không phải ai cũng theo được. Chọn đá, đục đẽo, mài giũa... là hành trình gian nan giữa bụi trắng trời, nắng nung da và tiếng máy xẻ rền vang như tiếng trống đất. Nhưng cũng chính từ gian khổ ấy mà người ta thấy rõ hơn chữ "nghề", chữ "người", và cái duyên âm thầm giữa bàn tay người thợ với từng thớ đá vô tri.
Với thợ đá Đức Trung, mỗi phiến đá như mang một mệnh riêng. Có viên hợp tạo long đình, viên sinh ra để thành rồng chầu, hổ phục, hoặc uốn lượn thành vân mây trên cột cổng tam quan. Đó không đơn thuần là lao động chân tay, mà là sự lắng nghe đá cất tiếng, để người thợ biết cách "đọc tâm đá" mà truyền hồn vào đó.
2. Nghệ thuật thổi hồn vào đá
Nghề đá là sự giao hòa của nghệ thuật, kỹ thuật và tâm linh. Người thợ không chỉ cần khéo tay, mà phải hiểu biểu tượng, biết truyền tải văn hóa dân tộc qua từng nét đục. Mỗi đường cong, mỗi hoa văn trên cột cổng, bàn thờ đá hay lăng mộ đều mang trong mình giá trị: có khi là lời tri ân tổ tiên, khi lại là ước vọng phúc – lộc – thọ cho con cháu đời sau.
Một cặp rồng đá không chỉ là hình tả chân dung vật linh, mà còn phải thể hiện uy nghi, thần khí, truyền tải năng lượng bảo hộ. Một tiểu quách đá phải đủ trang trọng, tinh tế để an yên hồn cốt. Người thợ - cũng như người nghệ sĩ, luôn cần sự sáng tạo. Nhưng cái sáng tạo ấy không phá vỡ truyền thống, mà nâng truyền thống lên tầm cao mới.
3. Niềm vui của người làm nên công trình
Không gì vui bằng khi tác phẩm được hoàn thành, công trình dựng lên – dù là một cổng tam quan đồ sộ hay chỉ là một tiểu cảnh sân vườn khiêm tốn – đều mang lại cảm xúc trọn vẹn. Có khách hàng rưng rưng nhìn long đình đá khắc tên cha mẹ, có người phấn khởi chia sẻ ảnh cổng làng mới trên Facebook. Và cũng không ít lần, người thợ lặng người ngắm tác phẩm mình trong đêm, chỉ có ánh đèn vàng soi rõ từng đường gân vân đá như mạch máu, biết ơn đá đã cho mình một đời nghề.
Đó là sự hạnh phúc của người thợ đá – khi không chỉ làm ra sản phẩm, mà làm nên giá trị sống, giá trị văn hóa cho cộng đồng.
4. Một chặng đường, một niềm tin
Từ một xưởng đá nhỏ, đến khi thành công ty có hệ thống sản xuất, thiết kế, tư vấn thi công, thương hiệu Đức Trung đã đi một hành trình không ngắn. Nhưng có một điều không thay đổi: trái tim người thợ vẫn còn nguyên lửa. Công trình có thể lớn hơn, máy móc hiện đại hơn, nhưng tình yêu với nghề đá, với khách hàng, với từng chi tiết sản phẩm vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Nghề đá là nghề của đôi tay chai sạn nhưng trái tim nồng nhiệt. Là nghề của bụi và nắng, nhưng đầy ánh sáng nghệ thuật. Là nơi giao nhau giữa hiện thực và tâm linh, giữa giá trị vật chất và tinh thần.
Người làm đá như người gieo chữ, từng nét khắc là từng mạch sống, từng nhịp đục là từng câu chuyện. Và như thế, đá sẽ sống mãi – qua thời gian, qua công trình, và qua chính những người thợ – nghệ nhân của đất này.
Xem thêm